Ma Bư Béo
†♫ Mel♥dy ♪†
Nàng đã có người yêu - Trà sữa cho tâm hồn
0h 00 phút. Hắn nhấn vào hủy kết bạn và chặn tin nhắn của nàng trên Zalo. Thoát zalo và bấm vào nút nguồn tắt điện thoại. Trong đêm tối âm u tĩnh mịch, đâu đó đây chỉ nghe thấy tiếng dế gọi bạn tình rả rích, tiếng gà rủ lông và tiếng côn trùng đùa giỡn chạy ngoài vườn. Nước mắt hắn bắt đầu ứa ra, mặn chát .... Vậy là hắn đã khóc ^^!
Thế là tan mộng của hắn. Hắn đã quá mơ mộng viển vông để rồi vỡ mộng. Hắn như một cánh đồng cạn mà ở đó chỉ có tình yêu là thứ nước duy nhất mà hắn cần để mọi thứ trở nên tốt tươi hơn. Ấy vậy mà thứ hắn gặp chỉ là bong bóng xà phòng. Cái thứ bong bóng hào nhoáng, long lanh và mỏng manh dễ vỡ đến lạ kỳ. Cái gì đến nhanh rồi kết thúc cũng nhanh. Nhưng chính thức hắn lựa chọn sự kết thúc. Hắn không muốn hắn cứ bị chìm ngập trong cái thứ hào nhoáng xa vời vợi ấy. Thứ mà hắn cần. Không phải tầm thường như vậy.
Đó là lần đầu tiên hẹn gặp mặt trong sự nghiệp tán gái của hắn. Một buổi chiều nắng ấm áp, nắng chan hòa, nắng hi vọng chiếu vào toàn thể thân thể hắn. Nắng dịu dàng như cô gái đôi mươi e ấp chứa chan, nắng như cổ động hắn, như khích lệ hắn, như hứa hẹn một tình yêu đẹp đẽ, nồng ấm, đam mê, cháy bỏng. Nắng như chính cái ý chí quyết tâm một tình yêu hết mình của hắn.
Hắn đã có một buổi chiều gặp gỡ, với những cung bậc cảm xúc, những mơn mởn chồi xanh đơm hoa kết trái. Hắn dường như với nàng thật thân thiết, gắn bó như đôi tri kỷ lâu ngày gặp gỡ.
- Anh chuẩn bị một bó hoa tặng em chứ?
Không, không có hoa đâu. Chỉ có nắng, gió, hắn và nàng. Hai ly mía đá, một quả soài chua. Những câu chuyện không đầu không cuối.
Lúc chưa gặp nàng. Hắn đã nói:
- Này, nếu mà gặp nhau, em thích được anh. Thì ta yêu nhau nhé!
Nàng cười cái mặt cười hóm hỉnh trên màn hình chat. Nàng không nói gì cả.
Hắn muốn gặp gỡ nàng. Hắn muốn một điều gì đó thay đổi cái cuộc sống nhàm chán của hắn. Hắn muốn được yêu đương, được quan tâm, được chia sẻ, được cùng ai đó chia vui sẻ buồn với hắn trong cuộc sống này. Hắn là một kẻ khát tình. Sau bao lâu nay hắn sống, hắn muốn được yêu một người con gái nhiều hơn cả hắn nghĩ nữa. Sẽ vì người con gái nào đó mà ra sức chiều chuộm, cưng nựng và quý mến. Người con gái nào đó sẽ là cục vàng, không, có lẽ sẽ là cục kim cương duy nhất trong đời hắn. Hắn sẽ hết sức giữ gìn và chăm sóc.
Hắn ế thật rồi. Bằng tuổi của hắn, bạn bè hắn đã con đàn cháu đống, các bậc phụ huynh cũng đã lên chức ông bà nội ngoại cả. Ấy vậy mà hắn vẫn chẳng có ai. Nhìn mái tóc lấm tấm bạc của mẹ hắn mà hắn xót xa. Hắn âm thầm chửi mả tổ cái số phận của hắn. Đến giờ hắn cũng chưa tìm lấy được một người con gái con hắn là một gia tài đáng quý. Hắn có đến nỗi nào đâu chứ? Ngoan ngoãn, hiền lành, không chơi bời đàn đúm, không tụ tập. Hắn quá ư là hiền lành, chân thật và chất phác. Thế mà đem so sánh với những thằng con trai khác, chơi bời, lêu lổng, cờ bạc, rượu chè thì tụi nó hơn đứt hắn về khoản gái gú. Hắn lấy điều đó làm bất công, làm Akay – hắn cay cú lắm.
Nàng xuất hiện, gầy đét như cành củi khô, mới tiếp xúc mà đã thấy cái kiểu đanh đá, ngang bướng. Hắn dường như đã phát hoảng. Cái kiểu đanh đá cá cầy như thế này đây thì sau này hắn có lấy về thì kiểu gì hắn cũng sẽ phải chịu nhiều những cái bạt tai, hay những cái đá mông đau đớn đây. Hắn nghĩ về tất cả các phương diện của hắn và nàng. Chỉ cần nàng hiếu kính và biết điều. Cuối cùng hắn cũng đành phải gắng gượng: chấp nhận nàng. Nếu không chấp nhận nàng thì đời trai ế của hắn có lẽ sẽ còn tái diễn ra thêm vài vài năm nữa. Điều này hắn không thể cam chịu mãi được. Có người khen hắn là “dam dang”. Ờ không phải là đảm đang đâu nha. Người như hắn, sau chịu được cảnh đơn thân gối chiếc chứ? Gà trống nuôi con chứ. À quên. Kiểu gì nhỉ? Tự sướng một mình mãi ý, đại loại như thế, người đọc muốn hiểu thế nào thì hiểu nhé!
Ngày tháng năm ….
Cái trời tru đất diện, trời đất quay cuồng trong đầu óc hắn. Nàng đã có người yêu thì gặp gỡ hắn làm gì chứ? Ôi, hắn vỡ mộng rồi. Ôm tương tư ấp ủ bấy lâu, mộng đẹp đã dệt thành ấy vậy mà bủm một cái. Thối hoắc. Như người ta đang ngồi trên một quả cầu chứa đầy hơi thì đâm phải đinh và thê thảm hơn là lăn vào một vũng lầy chứa toàn phân vậy. Hắn chới với, hắn tổn thương. Hắn đã hi vọng quá nhiều. Hắn hận.
- Nàng đã có người yêu?
+ Vâng.
- Sao nàng không nói rõ cho anh?
+ Tại anh không để ý đến những gì em nói …
Em xin lỗi nhé!
+ À, ừ, không sao mà. Hì
Hắn vội vàng lục tung lại những dòng chát chít của hắn và nàng. Có gì đó mờ ám, một chút gì đó ám thị mà trong lúc ngu si hắn không hiểu được. Cũng dễ hiểu thôi, căn bản trong lúc tâm hồn của hắn đang lâng lâng treo ngược cành cây, đê mê về một vùng trời hạnh phúc xa xăm, hắn nào có cảm nhận thấy, hắn nào có thể nhận biết ra.
- Thế tại sao em có người yêu rồi còn muốn anh gặp mặt?
+ Thế nhất thiết phải là người yêu hả anh? Chúng mình không thể là bạn à?
Mặt hắn méo sệ ra dường chẳng ra khóc chẳng ra cười. Hắn tức tối nghĩ thầm? Bạn, bạn cái thổ tả ấy. Thử nghĩ coi hắn thiếu bạn nữ à? Từ năm học mẫu giáo, lớp mầm, cấp 1, cấp 2, cấp 3 rồi thì trung học chuyên nghiệp, rồi thì ra ngoài xã hội, đi làm. Hắn đã gặp biết bao nhiêu là cô bạn, hắn đã có biết bao nhiêu là bạn nữ. Thêm một người nữa làm cái quái quỉ gì chứ? Thứ hắn cần là một cô bạn nữ, nhưng là bạn gái, rồi thì tiến đến chuyện xa xôi. Trời ơi. Hắn lại than trời. Dường như ông Trời như vẫn còn trêu ngươi với cái chữ duyên phận của hắn. Mà cũng may còn có ông Trời là hắn có thể chửi, để hắn cảm thấy đỡ vỡ mộng đẹp mà hắn đang mơ, đỡ lại cho cái tổn thương mà hắn đang phải chịu.
Hắn lại lên giọng giáo huấn nàng. Tất nhiên hắn cay cú lắm nên hắn thầm tính trong đầu sẽ phải dìm cho nàng chết chìm trong những ý nghĩ đạo đức cao thâm vời vợi của hắn. Hắn là loại người có thù tất báo, một loại ngụy quân tử chính cống thâm thúy. Hắn là một con sói hoang mà. Một con sói già gian ác ^^.
Hắn trách nàng tham lam, hắn trách nàng không thương yêu người yêu của nàng. Hắn nhả ra toàn những lời vàng ngọc về tình nghĩa thủy chung, về tình yêu thương nồng thắm. Hắn giảng đạo lý cho nàng một thôi một hồi. Và đáp trả lại một sự chân tình đầy yêu thương sau những hồi chúc phúc cho nhau. Nàng gửi cho hắn dòng tin cuối:
- Chúc anh may mắn lần sau!
Hắn khinh, hắn khinh bản thân hắn sao không lao đầu vào gối, đập người vào chăn mà lăn quay ra làm một giấc ngủ cho tới sáng từ sớm hơn. Đi nói đôi ba lời với người dưng về tình yêu, về quan điểm, về nhân đạo, về nhân văn, về triết lý, về đạo đức, về cách yêu làm gì cho tốn nước bọt. Thật đúng là một sự sỉ nhục chính bản thân hắn.
Hắn nhấn vào hủy kết bạn và chặn tin nhắn của nàng trên Zalo. Thoát zalo và bấm vào nút nguồn tắt điện thoại. Trong đêm tối âm u tĩnh mịch, đâu đó đây chỉ nghe thấy tiếng dế gọi bạn tình rả rích, tiếng chân côn trùng chạy trên lá xào xạo. Nước mắt hắn bắt đầu ứa ra, mặn chát .... Vậy là hắn đã khóc !
Hắn khóc cho đời hắn. Sống quá chân tình để rồi bị gạt lừa. Nước mắt lăn dài trên má, rồi không kìm được, hắn khóc nấc lên, trái tim hắn từng đợt từng đợt sóng cuộn trào. Đau buốt, hắn phải lấy đôi bàn tay nhỏ bé, xương xẩu của hắn đè lên trái tim, cố trấn tĩnh lại từng đợt co thắt đến khó thở. Hắn đa cảm quá, hay là hắn nhạy cảm quá. Có lẽ, việc hắn dừng lại với nàng là điều đúng đắn nhất.
Tình yêu với hắn là gì? Hắn tôn thờ sự thủy chung trong tình yêu ra sao thì nàng lại là người dội gáo nước lạnh vào trái tim hắn như thế? Nàng tham lam quá không? Ích kỷ quá không? Hay là tại vì hắn đã quá mơ mộng? Rõ là hắn đã nói với nàng rằng gặp gỡ để hẹn hò yêu đương mà. Nàng đã có người yêu rồi, sao nàng còn làm thế với hắn? Sao nàng còn muốn gieo vào trái tim hắn những hi vọng, những mầm xanh?
Trong đầu hắn lại một mớ hỗn đản đang không ngừng nảy nở. Có phải chăng trong tình yêu với người yêu của nàng, nàng không được hài lòng? Nàng không được ưng ý? Hay sự xa cách làm cho nàng cảm thấy cô đơn? Có phải chăng nàng thấy người yêu của nàng thật tầm thường và thời gian đã làm cho tình cảm không còn sâu đậm nữa? Như một mớ rối tung lên với biết bao dấu hỏi được đặt ra. Nhưng hắn cũng đủ tỉnh táo để trấn áp lại những gì không còn liên quan tới hắn nữa.
Yêu – Phải mất bao lâu để hiểu được nhau?
Yêu – Có phải là cần tìm người hoàn hảo nhất?
Cả đời. Cả đời này hắn cũng không thể và mãi mãi không thể hiểu hết người hắn yêu và hắn lấy làm vợ. Còn yêu. Chắc chắn với hắn. Người hắn yêu sẽ là người hoàn hảo nhất. Dù người đó có vô vàn khuyết điểm thì hắn cũng sẽ thấy thật đáng yêu và bỏ qua những điều nhỏ nhặt đó.
Yêu thì đơn giản lắm, bắt nguồn từ chung một cái thích, hay vì vẻ bề ngoài, hay vì cái bên trong con người đồng điệu, đồng cảm. Nhưng yêu thì thật mong manh. Yêu chỉ đơn giản giống như ta có một chiếc bình pha lê đẹp. Yêu dễ vỡ lắm. Ta có thể yêu nhiều người lắm, vì ở mỗi con người, ta lại dễ dàng có thể tìm thấy được cái ta đang cần, cái ta đang thiếu, cái ta đồng điệu, cái ta đam mê. Một cái gì đó rất chung chung chi chi, mơ hồ huyễn hoặc mà ta mải theo đuổi có thể đánh mất đi một tình yêu đích thực.
Tình yêu đích thực là gì? Thật khó kiếm. Chỉ khi người ta sinh tử chi giao, cùng nhau cận kề giữa cái sống và cái chết mới hiểu hết được thế nào là tình yêu. Chẳng thế mà bên Ta có tích Nguyễn Lan và Vũ Điệp, bên Tàu có tích Sơn Bá và Chúc Đài. Nhưng tình yêu đích thực cũng không hẳn là phải chết vì nhau mới là yêu. Mấy bạn trẻ thất tình đọc xong chuyện của mình viết mà nhảy cầu tự tử là ngu đó nha ^^. Bởi vì … Tình yêu đích thực ngoài việc cận kề cái sống, cái chết ra thì còn có chung hoạn nạn, cùng nhau sẻ chia, chung công việc cùng nhau gánh vác. Chỉ khi nào cùng nhau trải qua những khó khăn trong cuộc sống, tình cảm của hai con người xa lạ trở nên gắn bó, khít khao, nương tựa, chia sẻ lẫn nhau thì tình yêu mới đi đến cái nghĩa hoàn hảo nhất của nó.
Những ý nghĩ miên man như những gợn, những lặn, đưa hắn dần chìm trong giấc ngủ. Mặc dù thất bại, nhưng hắn vẫn luôn tự tin rằng. Chỉ là hạnh phúc chưa đến với hắn. Chỉ là một sự thất bại nhỏ nhoi thôi. Hắn sẽ còn chinh chiến và yêu đương. Hắn sẽ còn những lần hẹn hò khác nữa. Hắn sẽ còn những cuộc phưu lưu tình ái. Hắn sẽ vẫn như cây khô chờ nước đến. Rồi một ngày sẽ tràn về nhiều những yêu thương!
ST
Trà sữa cho tâm hồn - Nuôi dưỡng trái tim bạn
0h 00 phút. Hắn nhấn vào hủy kết bạn và chặn tin nhắn của nàng trên Zalo. Thoát zalo và bấm vào nút nguồn tắt điện thoại. Trong đêm tối âm u tĩnh mịch, đâu đó đây chỉ nghe thấy tiếng dế gọi bạn tình rả rích, tiếng gà rủ lông và tiếng côn trùng đùa giỡn chạy ngoài vườn. Nước mắt hắn bắt đầu ứa ra, mặn chát .... Vậy là hắn đã khóc ^^!
Thế là tan mộng của hắn. Hắn đã quá mơ mộng viển vông để rồi vỡ mộng. Hắn như một cánh đồng cạn mà ở đó chỉ có tình yêu là thứ nước duy nhất mà hắn cần để mọi thứ trở nên tốt tươi hơn. Ấy vậy mà thứ hắn gặp chỉ là bong bóng xà phòng. Cái thứ bong bóng hào nhoáng, long lanh và mỏng manh dễ vỡ đến lạ kỳ. Cái gì đến nhanh rồi kết thúc cũng nhanh. Nhưng chính thức hắn lựa chọn sự kết thúc. Hắn không muốn hắn cứ bị chìm ngập trong cái thứ hào nhoáng xa vời vợi ấy. Thứ mà hắn cần. Không phải tầm thường như vậy.
Đó là lần đầu tiên hẹn gặp mặt trong sự nghiệp tán gái của hắn. Một buổi chiều nắng ấm áp, nắng chan hòa, nắng hi vọng chiếu vào toàn thể thân thể hắn. Nắng dịu dàng như cô gái đôi mươi e ấp chứa chan, nắng như cổ động hắn, như khích lệ hắn, như hứa hẹn một tình yêu đẹp đẽ, nồng ấm, đam mê, cháy bỏng. Nắng như chính cái ý chí quyết tâm một tình yêu hết mình của hắn.
Hắn đã có một buổi chiều gặp gỡ, với những cung bậc cảm xúc, những mơn mởn chồi xanh đơm hoa kết trái. Hắn dường như với nàng thật thân thiết, gắn bó như đôi tri kỷ lâu ngày gặp gỡ.
- Anh chuẩn bị một bó hoa tặng em chứ?
Không, không có hoa đâu. Chỉ có nắng, gió, hắn và nàng. Hai ly mía đá, một quả soài chua. Những câu chuyện không đầu không cuối.
Lúc chưa gặp nàng. Hắn đã nói:
- Này, nếu mà gặp nhau, em thích được anh. Thì ta yêu nhau nhé!
Nàng cười cái mặt cười hóm hỉnh trên màn hình chat. Nàng không nói gì cả.
Hắn muốn gặp gỡ nàng. Hắn muốn một điều gì đó thay đổi cái cuộc sống nhàm chán của hắn. Hắn muốn được yêu đương, được quan tâm, được chia sẻ, được cùng ai đó chia vui sẻ buồn với hắn trong cuộc sống này. Hắn là một kẻ khát tình. Sau bao lâu nay hắn sống, hắn muốn được yêu một người con gái nhiều hơn cả hắn nghĩ nữa. Sẽ vì người con gái nào đó mà ra sức chiều chuộm, cưng nựng và quý mến. Người con gái nào đó sẽ là cục vàng, không, có lẽ sẽ là cục kim cương duy nhất trong đời hắn. Hắn sẽ hết sức giữ gìn và chăm sóc.
Hắn ế thật rồi. Bằng tuổi của hắn, bạn bè hắn đã con đàn cháu đống, các bậc phụ huynh cũng đã lên chức ông bà nội ngoại cả. Ấy vậy mà hắn vẫn chẳng có ai. Nhìn mái tóc lấm tấm bạc của mẹ hắn mà hắn xót xa. Hắn âm thầm chửi mả tổ cái số phận của hắn. Đến giờ hắn cũng chưa tìm lấy được một người con gái con hắn là một gia tài đáng quý. Hắn có đến nỗi nào đâu chứ? Ngoan ngoãn, hiền lành, không chơi bời đàn đúm, không tụ tập. Hắn quá ư là hiền lành, chân thật và chất phác. Thế mà đem so sánh với những thằng con trai khác, chơi bời, lêu lổng, cờ bạc, rượu chè thì tụi nó hơn đứt hắn về khoản gái gú. Hắn lấy điều đó làm bất công, làm Akay – hắn cay cú lắm.
Nàng xuất hiện, gầy đét như cành củi khô, mới tiếp xúc mà đã thấy cái kiểu đanh đá, ngang bướng. Hắn dường như đã phát hoảng. Cái kiểu đanh đá cá cầy như thế này đây thì sau này hắn có lấy về thì kiểu gì hắn cũng sẽ phải chịu nhiều những cái bạt tai, hay những cái đá mông đau đớn đây. Hắn nghĩ về tất cả các phương diện của hắn và nàng. Chỉ cần nàng hiếu kính và biết điều. Cuối cùng hắn cũng đành phải gắng gượng: chấp nhận nàng. Nếu không chấp nhận nàng thì đời trai ế của hắn có lẽ sẽ còn tái diễn ra thêm vài vài năm nữa. Điều này hắn không thể cam chịu mãi được. Có người khen hắn là “dam dang”. Ờ không phải là đảm đang đâu nha. Người như hắn, sau chịu được cảnh đơn thân gối chiếc chứ? Gà trống nuôi con chứ. À quên. Kiểu gì nhỉ? Tự sướng một mình mãi ý, đại loại như thế, người đọc muốn hiểu thế nào thì hiểu nhé!
Ngày tháng năm ….
Cái trời tru đất diện, trời đất quay cuồng trong đầu óc hắn. Nàng đã có người yêu thì gặp gỡ hắn làm gì chứ? Ôi, hắn vỡ mộng rồi. Ôm tương tư ấp ủ bấy lâu, mộng đẹp đã dệt thành ấy vậy mà bủm một cái. Thối hoắc. Như người ta đang ngồi trên một quả cầu chứa đầy hơi thì đâm phải đinh và thê thảm hơn là lăn vào một vũng lầy chứa toàn phân vậy. Hắn chới với, hắn tổn thương. Hắn đã hi vọng quá nhiều. Hắn hận.
- Nàng đã có người yêu?
+ Vâng.
- Sao nàng không nói rõ cho anh?
+ Tại anh không để ý đến những gì em nói …
Em xin lỗi nhé!
+ À, ừ, không sao mà. Hì
Hắn vội vàng lục tung lại những dòng chát chít của hắn và nàng. Có gì đó mờ ám, một chút gì đó ám thị mà trong lúc ngu si hắn không hiểu được. Cũng dễ hiểu thôi, căn bản trong lúc tâm hồn của hắn đang lâng lâng treo ngược cành cây, đê mê về một vùng trời hạnh phúc xa xăm, hắn nào có cảm nhận thấy, hắn nào có thể nhận biết ra.
- Thế tại sao em có người yêu rồi còn muốn anh gặp mặt?
+ Thế nhất thiết phải là người yêu hả anh? Chúng mình không thể là bạn à?
Mặt hắn méo sệ ra dường chẳng ra khóc chẳng ra cười. Hắn tức tối nghĩ thầm? Bạn, bạn cái thổ tả ấy. Thử nghĩ coi hắn thiếu bạn nữ à? Từ năm học mẫu giáo, lớp mầm, cấp 1, cấp 2, cấp 3 rồi thì trung học chuyên nghiệp, rồi thì ra ngoài xã hội, đi làm. Hắn đã gặp biết bao nhiêu là cô bạn, hắn đã có biết bao nhiêu là bạn nữ. Thêm một người nữa làm cái quái quỉ gì chứ? Thứ hắn cần là một cô bạn nữ, nhưng là bạn gái, rồi thì tiến đến chuyện xa xôi. Trời ơi. Hắn lại than trời. Dường như ông Trời như vẫn còn trêu ngươi với cái chữ duyên phận của hắn. Mà cũng may còn có ông Trời là hắn có thể chửi, để hắn cảm thấy đỡ vỡ mộng đẹp mà hắn đang mơ, đỡ lại cho cái tổn thương mà hắn đang phải chịu.
Hắn lại lên giọng giáo huấn nàng. Tất nhiên hắn cay cú lắm nên hắn thầm tính trong đầu sẽ phải dìm cho nàng chết chìm trong những ý nghĩ đạo đức cao thâm vời vợi của hắn. Hắn là loại người có thù tất báo, một loại ngụy quân tử chính cống thâm thúy. Hắn là một con sói hoang mà. Một con sói già gian ác ^^.
Hắn trách nàng tham lam, hắn trách nàng không thương yêu người yêu của nàng. Hắn nhả ra toàn những lời vàng ngọc về tình nghĩa thủy chung, về tình yêu thương nồng thắm. Hắn giảng đạo lý cho nàng một thôi một hồi. Và đáp trả lại một sự chân tình đầy yêu thương sau những hồi chúc phúc cho nhau. Nàng gửi cho hắn dòng tin cuối:
- Chúc anh may mắn lần sau!
Hắn khinh, hắn khinh bản thân hắn sao không lao đầu vào gối, đập người vào chăn mà lăn quay ra làm một giấc ngủ cho tới sáng từ sớm hơn. Đi nói đôi ba lời với người dưng về tình yêu, về quan điểm, về nhân đạo, về nhân văn, về triết lý, về đạo đức, về cách yêu làm gì cho tốn nước bọt. Thật đúng là một sự sỉ nhục chính bản thân hắn.
Hắn nhấn vào hủy kết bạn và chặn tin nhắn của nàng trên Zalo. Thoát zalo và bấm vào nút nguồn tắt điện thoại. Trong đêm tối âm u tĩnh mịch, đâu đó đây chỉ nghe thấy tiếng dế gọi bạn tình rả rích, tiếng chân côn trùng chạy trên lá xào xạo. Nước mắt hắn bắt đầu ứa ra, mặn chát .... Vậy là hắn đã khóc !
Hắn khóc cho đời hắn. Sống quá chân tình để rồi bị gạt lừa. Nước mắt lăn dài trên má, rồi không kìm được, hắn khóc nấc lên, trái tim hắn từng đợt từng đợt sóng cuộn trào. Đau buốt, hắn phải lấy đôi bàn tay nhỏ bé, xương xẩu của hắn đè lên trái tim, cố trấn tĩnh lại từng đợt co thắt đến khó thở. Hắn đa cảm quá, hay là hắn nhạy cảm quá. Có lẽ, việc hắn dừng lại với nàng là điều đúng đắn nhất.
Tình yêu với hắn là gì? Hắn tôn thờ sự thủy chung trong tình yêu ra sao thì nàng lại là người dội gáo nước lạnh vào trái tim hắn như thế? Nàng tham lam quá không? Ích kỷ quá không? Hay là tại vì hắn đã quá mơ mộng? Rõ là hắn đã nói với nàng rằng gặp gỡ để hẹn hò yêu đương mà. Nàng đã có người yêu rồi, sao nàng còn làm thế với hắn? Sao nàng còn muốn gieo vào trái tim hắn những hi vọng, những mầm xanh?
Trong đầu hắn lại một mớ hỗn đản đang không ngừng nảy nở. Có phải chăng trong tình yêu với người yêu của nàng, nàng không được hài lòng? Nàng không được ưng ý? Hay sự xa cách làm cho nàng cảm thấy cô đơn? Có phải chăng nàng thấy người yêu của nàng thật tầm thường và thời gian đã làm cho tình cảm không còn sâu đậm nữa? Như một mớ rối tung lên với biết bao dấu hỏi được đặt ra. Nhưng hắn cũng đủ tỉnh táo để trấn áp lại những gì không còn liên quan tới hắn nữa.
Yêu – Phải mất bao lâu để hiểu được nhau?
Yêu – Có phải là cần tìm người hoàn hảo nhất?
Cả đời. Cả đời này hắn cũng không thể và mãi mãi không thể hiểu hết người hắn yêu và hắn lấy làm vợ. Còn yêu. Chắc chắn với hắn. Người hắn yêu sẽ là người hoàn hảo nhất. Dù người đó có vô vàn khuyết điểm thì hắn cũng sẽ thấy thật đáng yêu và bỏ qua những điều nhỏ nhặt đó.
Yêu thì đơn giản lắm, bắt nguồn từ chung một cái thích, hay vì vẻ bề ngoài, hay vì cái bên trong con người đồng điệu, đồng cảm. Nhưng yêu thì thật mong manh. Yêu chỉ đơn giản giống như ta có một chiếc bình pha lê đẹp. Yêu dễ vỡ lắm. Ta có thể yêu nhiều người lắm, vì ở mỗi con người, ta lại dễ dàng có thể tìm thấy được cái ta đang cần, cái ta đang thiếu, cái ta đồng điệu, cái ta đam mê. Một cái gì đó rất chung chung chi chi, mơ hồ huyễn hoặc mà ta mải theo đuổi có thể đánh mất đi một tình yêu đích thực.
Tình yêu đích thực là gì? Thật khó kiếm. Chỉ khi người ta sinh tử chi giao, cùng nhau cận kề giữa cái sống và cái chết mới hiểu hết được thế nào là tình yêu. Chẳng thế mà bên Ta có tích Nguyễn Lan và Vũ Điệp, bên Tàu có tích Sơn Bá và Chúc Đài. Nhưng tình yêu đích thực cũng không hẳn là phải chết vì nhau mới là yêu. Mấy bạn trẻ thất tình đọc xong chuyện của mình viết mà nhảy cầu tự tử là ngu đó nha ^^. Bởi vì … Tình yêu đích thực ngoài việc cận kề cái sống, cái chết ra thì còn có chung hoạn nạn, cùng nhau sẻ chia, chung công việc cùng nhau gánh vác. Chỉ khi nào cùng nhau trải qua những khó khăn trong cuộc sống, tình cảm của hai con người xa lạ trở nên gắn bó, khít khao, nương tựa, chia sẻ lẫn nhau thì tình yêu mới đi đến cái nghĩa hoàn hảo nhất của nó.
Những ý nghĩ miên man như những gợn, những lặn, đưa hắn dần chìm trong giấc ngủ. Mặc dù thất bại, nhưng hắn vẫn luôn tự tin rằng. Chỉ là hạnh phúc chưa đến với hắn. Chỉ là một sự thất bại nhỏ nhoi thôi. Hắn sẽ còn chinh chiến và yêu đương. Hắn sẽ còn những lần hẹn hò khác nữa. Hắn sẽ còn những cuộc phưu lưu tình ái. Hắn sẽ vẫn như cây khô chờ nước đến. Rồi một ngày sẽ tràn về nhiều những yêu thương!
ST
Trà sữa cho tâm hồn - Nuôi dưỡng trái tim bạn